Mọi việc tiếp theo diễn ra thuận lợi ngoài sức tưởng tượng. Tôi lấy được mật khổng tước, bọn u Dương Dương và Lãnh Thanh Dương cũng đã gom đủ các tài liệu khác. Mọi người cùng tới Hồ Cốc, đem Mã Cửu kéo ra ngoài, hắn nhìn thấy chúng tôi lấy được mật khổng tước thì đầy kinh ngạc, nhưng lại không thể không thực hiện lời hứa, giúp chúng tôi điều chế giải dược hóa cốt phấn.

Chúng tôi cầm giải dược về nhà u Dương Dương đưa cho Hướng Vũ dùng. Quả nhiên vô cùng có hiệu quả, không đến một canh giờ, làn da bắt đầu thối rữa của Hướng Vũ liền dần dần khép lại, người cũng dần tỉnh lại.

Xem ra đúng là Mã Cửu không lừa chúng tôi. Có lẽ hắn cho rằng chúng tôi căn bản không thể tìm được mật khổng tước, nhưng mà sau khi cứu Hướng Vũ, việc xử lý Mã Cửu như thế nào lại là một vấn đề. Theo Lãnh Thanh Dương thì chờ cho Hướng Vũ hoàn toàn khỏi hẳn, liền đem Mã Cửu đi làm thịt, tránh cho hắn lại đi hại người.

Đối với đề nghị này của hắn tôi cũng không có ý kiến gì. Tuy rằng tôi tương đối chán ghét việc giết người, nhưng nếu như có Lãnh Thanh Dương ra mặt, tôi cũng không cần phải nghĩ nhiều.

Nhưng Nam Cung Phi Yến lại tỏ vẻ không đồng ý với ý kiến giết Mã Cửu. Khi tôi hỏi lý do thì Nam Cung Phi Yến nói, tuy rằng Mã Cửu đáng giận nhưng hắn lại có thuật luyện cốt đã thất truyền, nếu như giết hắn thì có chút đáng tiếc. Bởi vì từ thời cổ xưa, thuật luyện cốt vốn cũng không phải là dùng người để luyện hơn nữa còn dùng để trị bệnh cứu người. Nếu để Mã Cửu ở lại Hồ Cốc, sử dụng thuật luyện cốt của hắn để luyện chế ra một ít linh dược trị bệnh cứu người, đây cũng là một chuyện tốt.

Tôi kinh ngạc hỏi cô ấy sao đột nhiên cảnh giới tư tưởng của cô ấy lại cao như vậy. Cô ấy cười nói, đây đều là chủ ý của mẹ cô ấy, bởi vì bản thân pháp thuật cũng không phân thiện ác, nó chỉ bị chi phối bởi người thi pháp mà thôi.

Cứ như vậy Mã Cửu có thể xem như tạm thời nhặt về được một cái mạng. Tôi cũng yên tâm đem hắn giam giữ ở trong Hồ Cốc, tôi cũng không lo lắng hắn sẽ có năng lực chạy trốn.

Ba ngày sau, thương thế của Hướng Vũ cơ bản đã khỏi hẳn, mọi người đều rất cao hứng. Khi được hỏi về vết thương của mình, Hướng Vũ chỉ thở dài một tiếng, đều là chuyện quá khứ, sao cứ phải nhắc lại, dù sao Mã Cửu cũng đã bị nhốt lại, về sau bớt đi tai họa này, mọi người nên vui mừng.

Tôi lúc này mới yên lòng, ngẫm lại nhất thời cũng không có việc gì khác để làm, vì thế tìm một thời gian thích hợp, dựa theo phân phó của Long bà bà dùng một quả thanh minh, sau đó lập tức vận khởi Cấm Pháp, hơi thở lưu chuyển, âm hàn chi lực kia của thanh minh quả rất nhanh liền di chuyển quanh toàn thân, chậm rãi dung nhập vào trong cơ thể.

Vì để khống chế tác dụng phụ của quả thanh minh, tôi phải điều tức mấy lần, thẳng đến khi cảm giác thấy âm hàn kia dần dần biến mất mới thu lại công pháp. Tôi cảm thấy cơ thể mình tràn đầy tinh lực, không có một chút mệt mỏi nào. Sau đó tôi lại đả tọa điều tức, cẩn thận lĩnh hội cảnh giới kỳ diệu này, mãi cho đến khi mặt trời mọc, mới thu lại để nghỉ ngơi.

Chuyện lần trước ở khách điếm Hoàng Tuyền đến nay vẫn còn như ngày hôm qua. Mấy ngày này bên Phúc Duyên Trai cũng không có động tĩnh gì, những thứ khác người kia dường như cũng đều biến mất, ngay cả Y Thắng, đám người A Nam, những kẻ đã từng đối đầu, một người, một đám giống như đã bốc hơi khỏi nhân gian.

Tôi dành một đoạn thời gian để hưởng thụ, dần dần đã đến mùa xuân, hoa nở. Vào một ngày bỗng nhiên Tân Nhã nói với tôi trường học đã khai giảng, có muốn trở về đi học hay không.

Tôi kinh ngạc, lúc này mới nhớ tới việc đi học, bất quá, hiện tại tôi đã lợi hại như vậy, còn phải đi học sao?

Tân Nhã cười nói, không đi học thật ra cũng không sao cả, dù sao đó cũng chỉ là một cái văn bằng, nhưng mà cô ấy vẫn phải trở về đi học, bằng không sau này sẽ khó ăn nói với người trong gia đình.

Tôi thở dài, thực chất bên trong Tân Nhã vẫn là một cô gái ngoan ngoãn. Nhưng nếu như để cô ấy tự mình trở về đi học, tôi có chút không yên tâm, nghĩ một lúc cảm thấy dù sao hiện tại cũng không có việc gì làm, vì thế tôi liền cùng cô ấy trở về trường học. Có Nam Cung Phi Yến ở đó, tôi cũng không cần phải đến lớp, hàng ngày có thể luyện công. Hơn nữa sống trong ký túc xá của trường dù sao cũng tốt hơn là nhà trọ của = Nam Cung Phi Yến. Mà hiện tại đã khai giảng, vạn nhất Nam Cung Phi Yến cũng muốn trở về, tôi thật không muốn tiếp tục cùng cô ấy “sống chung”.

Bất quá hai chúng tôi còn chưa đi được, Tiểu Bạch còn chưa có nơi ở. Vốn dĩ Tiểu Bạch có thể ở lại ngôi nhà kia của Tân Nhã, nhưng để một mình cậu ta ở lại nơi đó, cậu ta lại không chịu, cuối cùng đành phải để cậu ta quay về trường học cùng với chúng tôi. Tiểu Bạch rất cao hứng, cậu ta nói cậu ta chưa từng vào đại học, lúc này đi thể nghiệm một chút cũng khá tốt.

Tôi cười khổ nói cậu đừng coi nơi đây là trường đại học, nó tương tự như công viên giải trí thôi, dù sao cậu cũng là đến đây để chơi.

Kết quả là sau khi chúng tôi về tới trường học, Tiểu Bạch lại càng cao hứng hơn. Bởi vì xung quanh trường học đều là đồng ruộng, cậu ta cảm thấy rất là thân thiết, nói tiểu ca a, có nơi tốt như vậy sao anh không đưa tôi tới sớm một chút, lúc này tôi không muốn về nữa rồi, chờ đến mùa hè chúng ta cùng nhau đi chơi đi.

Tôi bị lời nói của cậu ta làm cho bật cười. Tên này đúng thật là một kẻ không tim không phổi, ngay cả phòng ở còn chưa biết ở đâu, thật là một chút cũng không biết lo lắng a.

Thời điểm chúng tôi trở lại trường học thì đã sau khai giảng một khoảng thời gian. Trong học kì vừa qua, danh tiếng của tôi và Tân Nhã ở trong trường học đều không nhỏ, mỗi người đều biết chúng tôi, nhưng lại không ai dám chào hỏi chúng tôi. Do vậy rất nhanh chúng tôi đã tới cửa ký túc xá. Vì thế chúng tôi tách ra làm hai đường, Tân Nhã đi ký túc xá nữ, tôi mang theo Tiểu Bạch về ký túc xá của tôi.

Tôi có chút kích động khi nghĩ đến A Long và Tiểu Hồ Tử lâu ngày không gặp. Nhớ tới mấy cái giao hẹn vớ vẩn của chúng tôi, nhớ tới chuyện A Long một mình xử lý hết mấy phần sủi cảo, trong lòng tôi không khỏi cảm khái.

Cũng không biết hiện tại bọn họ như thế nào rồi, không biết vết thương của A Long đã khỏi hẳn hay chưa.

Chúng tôi cùng nhau đi lên tầng ba, khi tôi mở cửa ký túc xá ra thì thấy bên trong không có người, bất quá hành lý quần áo của A Long và Tiểu Hồ Tử đều ở đây, tôi liền yên tâm, xem ra bọn họ đều trở về để đi học.

Nhưng khi tôi nhìn đến chiếc giường trống bên cạnh thì trong lòng không hiếu sao lại có chút buồn bã mất mát, bởi vì đó từng là giường của Thiệu Bồi Thất.

Cái tên này từ sau khi Xà tộc xảy ra chuyện vẫn luôn bận đến không thấy người, cuối cùng vội vàng giải thích cho chúng tôi một chút sau đó liền đi về quê ở Đông Bắc, nói là trở về ăn tết, nói là sẽ gọi báo cho mọi người tình huống bên đó. Nhưng đến bây giờ người cũng không thấy trở về, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có, cũng không biết hiện tại rốt cuộc hắn như thế nào rồi.

Tôi âm thầm cảm khái nửa ngày, Tiểu Bạch ngó trái ngó phải, tựa hồ cảm thấy rất là mới mẻ, ngồi xuống ở trên giường của tôi, hỏi tôi:

- Anh, ký túc xá đại học này sao bị hư rồi, còn bừa bộn nữa……

Tôi cười nói:

- Thế nào, cậu còn ngại bừa bộn? Nói cho cậu biết, đây đã là không tồi rồi. Nếu cậu đến các phòng ngủ khác, không chừng còn chưa kịp vào đã bị mùi hôi chân dọa chạy ra rồi. Mau tới giúp tôi dọn dẹp một chút đi.

Tôi đem rương hành lý mở ra, bên trong là một ít vật phẩm mà lần trước tôi mang ra ngoài, quần áo gì gì đó, lần này dọn về đây, tất nhiên là cũng muốn mang theo.

Tiểu Bạch nhảy xuống từ trên giường. Cậu ta dường như cảm thấy rất hứng thú với cái rương này. Cậu ta lấy từng vật từng vật một ra ngoài còn tôi lại sắp xếp từng thứ cậu ta đưa cho, sau đó bỏ vào trong ngăn tủ.

Điều này thật sự mang lại cho tôi cảm giác như đang sống ở nhà. Tôi cảm thấy cuộc sống đánh giết trước đây dường như cách tôi thật xa. Lòng tôi vừa nhớ lại thời gian đi học ở đây vừa sửa sang lại quần áo, bỗng nhiên, Tiểu Bạch cầm lấy một thứ gì đó, kinh ngạc kêu lên:

- Anh, đây là cái thứ đồ chơi gì vậy?

Tôi cúi đầu vừa nhìn liền không khỏi kinh ngạc, thấy trong tay Tiểu Bạch cầm một túi vải nhỏ màu đỏ. Tôi đột nhiên nhớ ra, thời điểm đại chiến Dạ Ma lần trước, tôi đã từng ném răng của Dạ Ma chi tử để hấp dẫn lực chú ý của Dạ Ma lực. Nhưng sau đó tôi lại hôn mê, Dạ Ma đã nổ tung trên không, hàm răng cũng bị lạc mất, nó được một hồn lão nhân nhặt về. Sau khi hắn ta tìm được hồn phách bị phân tán của Tân Nhã cũng đã đem trả lại.

Sau đó, tôi dùng chỉ đỏ cuốn lấy răng của Dạ Ma chi tử, bọc ở vào trong một túi vải đỏ rồi giấu ở nơi sâu nhất của vali. Cho tới nay, tôi cũng chưa chạm qua nó lần nào nữa, bởi vì Dạ Ma kia quá tàn bạo hung tàn đã để lại bóng ma trong lòng tôi. Tôi nghĩ rằng chỉ cần đem răng của Dạ Ma chi tử giấu đi thì Dạ Ma kia chắc sẽ không đến tìm tôi nữa đâu?

Đến hôm nay, lúc Tiểu Bạch đem răng của Dạ Ma chi tử ra từ trong hành lý, tôi mới nhớ tới vật đó, lòng không khỏi lộp bộp một chút. Lúc ấy rương hành lý này đặt ở tong nhà Nam Cung Phi Yến thì tôi còn tương đối yên tâm, nhưng hiện tại đã trở lại trường học, thứ này nếu lại đưa Dạ Ma đến, không biết trong trường học sẽ xảy ra chuyện gì đây.

Không được, loại chuyện này tuyệt đối không thể phát sinh, tôi đã mang đến cho trường học không ít phiền toái, lúc này đây kiên quyết không thể để lại xuất hiện việc ngoài ý muốn nữa.

- Tiểu Bạch đừng động vào cái này, đợi lát nữa chờ tôi thu xếp xong, cậu đi với tôi một chuyến, chúng ta đem nó đi chôn……

Tôi lấy túi vải đỏ kia qua, nhìn nhìn, thuận tay cất nó vào trong ngực.

 

0.11088 sec| 2417.984 kb